Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đồng nhân Naruto


Phan_29

“Tại một người bị ám sát trong thôn phát hiện ra con bé. Khi đó, con bé chỉ mới ba tuổi…”

“Con bé… con bé thật thông minh, thiên phú cực cao.”

“Hừ! Không nghĩ tới sau này thằng nhóc gia tộc Hatano lại dám chiếm tiện nghi của con bé!”

Tác giả có chuyện muốn nói: Rơi nước mắt…

Rốt cuộc trước 12 giờ đã đổi mới…

Vâng… Chương này đủ mọi kiểu loại chuyện cũ cùng chân tướng. Thật ra… khá nhỏ thôi…

Trong nguyên tác tin tức về Chiyo thật sự không nhiều lắm, cho nên ta liền đem bà ấy tưởng tượng thành một người trung khí mười phần, cá tính ngay thẳng, độc miệng, nhưng là ngẫu nhiên cũng sẽ một lão bà bà đa sầu đa cảm…

Ngọc Án không quá am hiểu âm mưu quỷ kế, miễn cưỡng có thể tự bào chữa (Nói không chừng ngay cả tự bào chữa cũng làm không được… *Nước mắt rơi đầy mặt*).

Sở hữu tiểu phục bút cũng là vì ở ấm áp thoải mái rất nhiều giả dụ đứng đắn một chút ~

Vâng… Nếu mọi người thật sự không thích, cũng mong mọi người tha thứ nhiều hơn ~~

Nếu có vị nào đó có y kiến tốt nào đó, vậy quá tuyệt vời! Đến đây cùng Ngọc Án nói một chút đi ~~~ o(∩_∩)o

Chương 51: Cơm cuộn trứng & sức tiêu thụ của tuổi già

Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— Kỳ thực, từ đầu tới đuôi, vô tội nhất, chính là cái hộp cơm kia.

“Hạt cơm đều nát hết!”

“Hành thái bỏ vào quá sớm!”

“Vị mặn của trứng không đều! Cũng không có hoàn toàn bao bọc hết!”

“blablabla…”

Hruhisa nhìn thật lâu lão bà bà một bên xoi mói không ngừng, một bên không ngừng nhét đầy cơm cuộn trứng vào mồm. Yên lặng đứng đó mà lau mồ hôi ngay cái ót.

Cơm cuộn trứng này, cô đã làm hơn một tháng rồi.

Quay đầu lại nhìn từ lúc đầu khinh thường coi rẻ cho đến bây giờ, đã thành đũa không ngừng gắp lên gắp xuống. Trời mới biết cô lãng phí bao nhiêu cơm gạo, trứng gà cùng hành lá.

A không không không, cũng không tính là lãng phí, dù sao mỗi lần còn thừa lại, đều có Kankuro phụ trách “quét dọn” sạch sẽ. Nhưng nếu như Chiyo không nhanh chóng đổi khẩu vị, cô cam đoan, rất nhanh thôi, mặt Kankuro liền sẽ biến thành màu vàng giống như món cơm cuộn trứng này…

Mắt nhìn thấy trong hộp cơm siêu bự mà cô mang đến, chỉ còn lại một khối cơm cuộn trứng cuối cùng. Haruhisa vô cùng biết điều đứng dậy, một mực thối lui ở dưới đài cao, lúc mới khó khăn lắm dừng lại được.

“Oành!”

“Càch cạch!”

“Rào rào…”

Trên đài, một trận sấm sét lao thẳng xuống dưới, đánh lên mặt bên của tấm khiên. Ngay sau đó, sấm sét cuồn cuộn, kéo ra một ngọn lửa thật dài, trong nháy mắt lại bị một con rồng nước đột nhiên xuất hiện dập tắt không còn gì sót lại…

Một luồng khói nhẹ chậm rãi bay theo làn gió, một âm thanh già nua của ông lão vang lên:

“Bà chị, ngươi!”

“Không phục à. Muốn đánh bại ta, lại chờ thêm một trăm năm đi! Ha ha ha!”

Chiyo nhướng lông mày nhìn thoáng qua Ebizou ủ rũ, vô cùng đắc ý đem một khối cơm cuộn trứng bỏ vào miệng của mình.

Haruhisa đứng ở xa xa, một bộ dáng bộ gợn sóng không sợ hãi.

Có cái gì mà phải kinh ngạc…

Đi qua nơi này đã hơn một tháng, có “mặt trận chiến tranh” nào mà cô chưa nhìn thấy qua? Tuần trước, còn gặp cả cảnh tượng đổ máu đâu…

Nói thật, nếu như không phải thật sự cô tận mắt nhìn thấy, cho dù có đánh chết cô, cô cũng không tin tưởng, hai vị tiền bối ở Làng Cát có đạo đức uy tín rất cao, thực lực vô cùng thâm hậu, sẽ lại vì một món ăn mà dùng toàn bộ hỏa lực khai hỏa ra. Hơn nữa, sau khi chấm dứt, ý nghĩ trong đầu còn chưa có tan biến.

Còn nhớ rõ lúc trước, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy tiết mục hai chị em ruột thịt chém giết lẫn nhau, cô đã kinh ngạc tới mức suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi của mình. Trên bàn dài đã bị sấm sét đánh như bóng phim của rạp chiếu phim, một lát lại đốt luôn cả công trình kiến trúc. Cô ở dưới đài gấp gáp đến nỗi giống như ‘kiến bò trên chảo nóng’, luôn xoay người liên tục không ngừng…

Sau này, cô liền tỉnh ngộ ra.

Tại đây, vô số lần độ sức ở bên trong, hộp tiện lợi đựng đồ ăn chẳng qua là một “đạo diễn” vô cùng đáng thương phải hứng trọn những cảnh phim trong đó. Mà nguyên nhân thật sự dẫn đến cuộc chiến mỗi ngày không có hồi kết này chính là do quá cô đơn lạnh lẽo.

Hai chị em bọn họ từ nhiều năm trước cũng đã ẩn lui về núi. Chính bản thân Chiyo đã nói những lời như vậy, “Sách cũ đi về trên giá cao, thung lũng đi về nơi biển sâu”. Nhưng không thể hỏi về việc của đời trước, hai người đã từng oai phong một đời, hiện tại chỉ có thể ở sâu bên trong núi hoang vắng, cả ngày ở cùng với hồ nước trong suốt, cùng vài con cá làm bạn với nhau. Sự buồn bã này, người ngoài làm sao có thể hiểu được?

Nhưng… loại cuộc sống nhìn giống như yên bình này lại bị cô phá vỡ.

Chỉ có tâm tình giống như nước mới sinh ra thay đổi, tiếp theo đánh thức thân thể đã ngủ say thật lâu, vô số tinh hoa dâng trào. Khí, lực ở trong cơ thể tuần hoàn lặp đi lặp lại, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp trút ra mới là điều tốt nhất.

Vì thế, Haruhisa tỉ mỉ “bào chế” món ăn, liền luôn vì hai vị tuyệt thế cao thủ lấy cớ phát tiết thể lực dư thừa ra ngoài…

“Nha đầu, đi lên!”

Quả nhiên, đánh xong một trận, ngay cả âm thanh nghe qua đều cảm thấy sảng khoái lên rất nhiều…

Haruhisa lên tiếng, vội vàng bước nhanh lên rồi đi qua.

Chiyo cùng Ebizou đã khôi phục bộ dáng gợn sóng không sợ hãi của ngày xưa, thận trọng bình tĩnh, thái sơn đè đầu cũng không biến sắc, siêu thoát cho vạn vật phía trên.

Chính là cách đó không xa trên bãi đất trống, có một hộp cơm tiện lợi trống không đang nằm đó. Bên cạnh hộp còn dính hai hạt cơm còn sót lại, trên cái muỗng cũng có thể nhìn thấy hành lá héo rũ dính trên đó.. Hơi có chút lỗi thời, phá hư hiệu quả trật tự ý tứ hàm xúc…

“Chiyo bà bà…”

Haruhisa thuận theo kêu lên.

“Ừ…” Chiyo thoáng nâng mí mắt. “Bắt đầu từ ngày mai, làm món khác.”

Trong phòng bếp, Haruhisa một bên có quy luật trọn nhân thịt ở trong nồi, một bên vểnh khóe môi lên.

Chiyo – thật ra cũng không giống như cô tưởng tượng là một người khó gần, khó có thể tiếp cận. Trái lại, trải qua đoạn thời gian ở chung này, cô phát hiện, truyền kỳ của Làng Cát đã qua bảy mươi tuổi này cũng có một mặt đáng yêu.

Mặc dù tình tính có chút cổ quái, nhưng cũng là một người mạnh miệng dễ mềm lòng, nhớ tình bạn cũ. Bằng không, cô làm sao có thể dễ dàng gặp mặt bà ấy, sau đó lại nói đứt quãng những chuyện liên quan tới ông bà nội, chuyện về ba mẹ cô.

Có thể tưởng tượng được, lúc Chiyo còn trẻ, nhất định là một người có tính cách sang sảng, không câu nệ tiểu tiết, là một nữ Ninja không khướt từ đám đàn ông…

Haruhisa cười cười, lại thuận tay bỏ lòng trắng trứng vào bên trong phần thịt, tiếp tục quấy lên.

“U.. u… u… Bên ngoài cũng thật lạnh, gió cũng lớn như vậy, quả thực muốn đông lạnh chết người ta!”

“Câm miệng, em mặc nhiều như vậy mà còn dám nói lạnh? Ngay cả áo khoác cũng đều không cho chị mượn, nuôi đứa em trai giống như em có lợi ích gì?”

“… Tránh ra.”

Ngay cửa ra vào đột nhiên náo nhiệt lên, Haruhisa cũng đều vô dụng xoay người, chỉ biết nhất định là ba chị em bọn họ đã trở lại.

Cô rửa tay sạch sẽ, đem luôn nồi đất đang đun trên bếp bưng đi ra ngoài.

“Hoan nghênh về nhà, đã vất vả rồi!”

Haruhisa đem nồi đất đặt ở trên miếng đệm cách nhiệt, mở nắp nồi ra. Một mùi hương mê người nhất thời nhẹ nhàng bay khắp phòng.

Sau đó, cô lại chạy đến trước mặt của ba chị em bọn họ, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mặt mày mới cười cong lên. Thật tốt, cả ba người đều yên lành, không có bị thương.

Gần ba bốn tháng, ba chị em bọn họ luôn bề bộn nhiều công việc. Mỗi lần làm xong lại có thêm một nhiệm vụ khác, còn không kịp ở nhà nghỉ ngơi một đêm, lại bị phái đi ra ngoài.

Nhất là Gaara, lần trước nhìn thấy hắn, là hai tuần trước đi? Hay là ba tuần trước?

Hôm nay vào ban ngày, Haruhisa nhìn thấy Maki, biết ba người bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, gần tối sẽ về tới nhà. Vì thế, ngay khi Tenten đưa tới một đống quyển trục, cô chọn lựa nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc quyết định nấu nồi gà nguyên con dồn nấm.

“Trước hết đến ăn cơm trước đi!”

Haruhisa lại mang dĩa rau cải cùng với mấy tô cơm lớn ra, tiếp đón ba người đi lại đây ngồi xuống

Hai mắt Kankuro lập tức tỏa ánh sáng, khẩn cấp quăng ba lô trên vai xuống, vừa muốn vươn tay cầm lấy đũa, lại bị Temari hung hăng nắm lấy lỗ tai:

“Trước hết chị phải phải đem em đi rửa sạch hết bùn đất đã!”

Temari nhe răng nhếch miệng hung tợn nói, dám đem Kankuro từ trên bàn cơm túm xuống dưới, giống như tha bao tải, kéo Kankuro về phía toilet.

Trong phòng khách chợt yên tĩnh xuống, Haruhisa nhìn thật lâu Gaara đang lẳng lặng đứng ở một bên không nhúc nhích, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn:

“La La La, đứng đó làm gì? Qua… Ách a ~~~ “

Haruhisa còn chưa có nói xong, Gaara liền thẳng tắp đi về phía cô. Sau đó thuận tay nắm dắt tay cô, lôi cô đi nhanh lên trên lầu.

Haruhisa bất thình lình bị người ta túm lấy, lòng bàn chân vừa trượt, suýt nữa đã ngã sấp ở trên cầu thang. Gaara thấy thế, dứt khoát nửa ngồi xuống, một bàn tay ôm lấy bả vai Harhisa, một bàn tay nâng đầu gối cô lên, đem người ngồi dưới toàn bộ ôm lên hết, đi hai bước lên lầu.

“Lạch cạch. “

Cửa phòng bị đá văng ra, lại bị người ta hung hăng đóng lại.

Haruhisa thấy hoa mắt, đầu cảm thấy nhất thời choáng váng, cửa ở phía sau lưng đã đóng chặt lại.

“La La La, cậu…”

Haruhisa nhíu mày, tay nắm cửa ở sau lưng cô. Cô ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, một hơi thở quen thuộc liền đè lại.

Môi Gaara thật lạnh, giống như mùi vị bạc hà lạnh rét vào sáng sớm tinh mơ, lại giống như cơn gió tháng mười hai ở Làng Cát. Hắn cẩn thận từng li từng tí một dán sát vào cánh môi màu hồng phấn của Haruhisa, giống như một con rắn nhỏ vừa kết thúc kì ngủ đông, lòng tham không đáy hấp thu từng đợt ấm áp.

Đầu tiên, Haruhisa sửng sốt một chút, mà sau đó chân tay hoàn toàn cứng lại, khẩn trương đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng đều quên nhắm. Đành cứ phải như vậy nhìn thẳng vào lông mi thon dài của Gaara, nhẹ nhàng chớp lên, giống như lông vũ tinh tế, làm rối loạn tâm tình của cô.

Dần dần, con rắn nhỏ này lại không thỏa mãn với cơn ấm áp đơn giản này, rồi hé mở hàm răng nhỏ bé, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi tươi ngọt như hoa đào.

Haruhisa cảm giác được Gaara cắn cắn, trong lòng run lên, đầu gối không khỏi mềm nhũn, suýt nữa theo cửa phòng trượt xuống. Cánh tay Gaara thoáng vòng nắm chặt lấy cô, nhưng lại để thân mình của hai người dính sát vào cùng một chỗ, không để lại một kẽ hở nào.

Haruhisa nhất thời cảm thấy máu trong người đều vọt lên trên tới đỉnh não, cô nghe được tim của bản thân dồn dập như tiếng trống vang, tựa như giây tiếp theo, đoàn lửa nóng ở sẽ từ trong ngực cô bật ra. Cô nghĩ dùng tới tay nắm chặt lòng ngực của bản thân, thế nhưng hai tay sớm đã bị Gaara giam chặt ở trong lòng, không thể động đậy.

Hơi thở lạnh thấu xương của Gaara vờn quanh cô, làm cho cô không ngừng hoa mắt choáng váng. Ngay mũi cô tràn đầy hương vị của hắn, đó giống như khoảng không trong suốt, giống như ánh trăng trong đêm tối trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại xen lẫn nhiều điểm ngọt ngào, mê người đến nghiện.

Haruhisa chỉ cảm thấy pháo hoa trong đầu của bản thân không ngừng nở rộ. Tiếp, cô liền giống như trúng ma chứng, hốt hoảng rút hai tay của bản thân ra, gắt gao vòng lên cổ Gaara, hơi hơi mở ra miệng…

Haruhisa đáp lại làm cho Gaara hơi dừng một chút, ngay sau đó, cái hôn sức sống mưa phùn trong đêm tối liền dịu dàng róc rách thay đổi hương vị. Vị ngọt của hoa đào rơi vào trong miệng của con rắn nhỏ, lập tức hiện ra cơn đói khát mùa đông đã được nén lại.

Gaara trằn trở cắn cắn, nụ hôn có chút thô lỗ này càng sâu xuống. Đầu lưỡi hắn linh hoạt lướt qua hàm răng của Haruhisa, hấp thụ càng nhiều chất lỏng tươi ngọt, ngay cả một góc ngách cũng không chịu buông tha.

Haruhisa bị Gaara kịch liệt hôn sâu biến thành có chút hụt hơi, phảng phất giống như một người không cẩn thận đụng phải đá ngầm, như chú cá rời khỏi biển cả, khó khăn há to miệng ra, nghĩ muốn có được nhiều dưỡng khí. Không nghĩ tới cứ như vậy, lại càng làm cho đối phương tùy ý muốn nhiều hơn.

Cô dần dần cảm giác được ngực có chút khó chịu, không khỏi dùng hết một điểm khí lực cuối cùng, hung hăng cắn trên đầu lưỡi của Gaara.

Gaara ăn đau, ngừng một chút, lúc này mới phát hiện Haruhisa sắp bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi. Hắn có chút không tình nguyện kết thúc nụ hôn này, tựa đầu để ở gáy Haruhisa, kiệt lực điều chỉnh hô hấp có chút rối loạn của bản thân.

Ngực Haruhisa kịch liệt phập phồng, một bên cô cố hô hấp từng ngụm không khí tươi mới, một bên ở trong lòng tiến hành tự phỉ nhổ mình thật sâu ——

Thật sự là…

Rõ ràng đều là ‘tân thủ’, vì sao có một số người có thể ‘vô sự tự thông’ thuần thục như thế. Mà cô lại chỉ có thể giống như keo hồ dính đầy đầu, lo lắng miệng liền cố không thở nên xích lên cái mũi, biến thành hơi thở của bản thân kém chút nữa rời bỏ mình…

Gaara một lần nữa ngẩng đầu, nhìn môi Haruhisa bị mài nhẵn thành màu đỏ, trong lòng hiện lên một cảm giác thỏa mãn.

Haruhisa oán thầm xong, lúc này mới phát hiện thần sắc Gaara có chút quái dị, mở miệng hỏi nói:

“Làm sao vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Haruhisa liền hối hận, hiện tại cô hẳn phải là vẻ mặt đỏ ửng, thẹn thùng chui vào trong lòng Gaara không ngẩng đầu lên sao? Làm sao lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt nói “Làm sao vậy?”, đến cùng lời này làm sao cô lại có thể nói ra khỏi miệng chứ?!

Ngón cái Gaara nhẹ nhàng xoa môi Haruhisa:

“Phá…”

?

!

Haruhisa sửng sốt một chút, lúc này mới ‘hậu tri hậu giác’ cảm nhận được theo trên môi truyền từng đợt đau.

Cô đẩy Gaara ra, tiến đến trước gương nhìn thoáng qua, nhất thời tiều tụy.

“… La La La.”

“Cái gì?”

“Cậu đi xuống ăn cơm đi.”

“Được, chúng ta đi.”

“… Không, tớ nói chính cậu a, tớ không đi nổi nữa…”

“Vì sao?”

“Miệng tớ đều đã sưng thành như vậy, làm sao còn dám gặp Kankuro cùng Temari a!”

“…”

Kì kèo sau một lúc lâu, Haruhisa vẫn là bị Gaara kéo đi xuống lầu.

Kankuro cùng Temari sớm đã bắt đầu ăn. Thấy Gaara lôi kéo Haruhisa từ trên lầu đi xuống dưới, Temari nâng tay hô:

“Mau tới ăn, bằng không cơm liền…”

Lời nói ấm áp của Temari vừa chỉ mới nói được một nửa, liền tự động tiêu tan. Chỉ thấy, Temari thân là chị hai, nhìn nhìn Gaara, lại nhìn nhìn Haruhisa, trên mặt nhất thời đỏ hết cả lên, sau đó vẻ mặt quái dị liền cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm…

Tác giả có chuyện muốn nói: Cho nên mới nói, rốt cuộc cái phần mà ta viết ra giống như một màn diễn về nụ hôn (? )…

Ừm! ~

Nhớ ngày đó ta xấu hổ bao nhiêu, CJ bắn một trang giấy nhỏ a a a ~~~~~(trạng thái trong gió hỗn độn)

Chương 52: Giở trò đùa giỡn & dạng thịt kho tàu mới

Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— khoai sọ cùng với thịt heo! Ôi u ~ không sai nga ~~

Cơm nước xong, Haruhisa thúc giục Gaara đi tắm rửa. Về phần Kankuro, hiển nhiên có đại tỷ Temari phụ trách, không cần cô phải quan tâm đến. Sau khi thu dọn bàn ăn cùng phòng bếp xong, cô trở lại phòng ngủ, ngồi ở trước bàn học, suy nghĩ ngày mai nên làm món nào để dâng lên cho Chiyo cùng Ebizou.

“Lạch cạch.”

Tiếng mở cửa từ ở phía sau cô nhẹ nhàng vang lên.

Haruhisa dường như ngửi được mùi trái lựu như có như không, mang theo nhàn nhạt hơi nước.

Cô không tự chủ được mặt đỏ lên…

“Haruhisa…”

Gaara đi đến phía sau cô, cố định đứng đó, nhẹ nhàng khom lưng xuống, đem cằm đặt ở trên bờ vai của Haruhisa, cúi đầu nói:

“Tớ rất nhớ cậu…”

Từng giọt nước trong suốt theo mái tóc Gaara chậm rãi chảy xuống, rớt phía sau cổ áo lộ ra phần gáy của cô, từng giọt từ từ rơi xuống, lại sinh ra một phần cảm giác bừng cháy…

Hơi thở trong trẻo của Gaara phun ở sau tai cô, giống như có cái gì đó thật nhỏ, nhẹ nhàng không ngừng ở sau tai cô châm chọc quấy nhiễu. Từng đợt ngứa ngáy ở sau cổ bắt đầu vọt lên cao, muốn gãi một chút, nhưng hết lần này tới lần khác lại dằn lòng xuống.

Ban đầu vành tai vốn đang trắng nõn nay đã dần dần đỏ hết lên, biến thành một khối bảo ngọc màu đỏ mê người. Gaara nhìn chăm chú vào cái gáy khéo léo tinh xảo này, óng ánh trong suốt như ngọc, đôi mắt màu ngọc bích nhợt nhạt dần dần chuyển thành màu xanh âm trầm, xen lẫn nhiều điều nhỏ nhặt, sâu xa không thể tra ra ý cười.

Hắn nhịn không được càng ngày càng tới gần một chút, đôi môi mỏng bạc màu cố ý vô tình ma sát qua cái cổ nhẵn nhụi của Haruhisa…

Haruhisa cảm thấy tóc gáy của bản thân đều phải dựng thẳng đi lên hết, cô cắn chặt môi, lúc này mới miễn cưỡng kéo một tia lý trí cuối cùng về.

Cô xoay người, vươn tay nâng trụ khuôn mặt của Gaara, hướng xa xa đẩy đẩy:

“Ngồi xuống, tớ lau tóc cho cậu.”

Gaara dừng một chút, chớp chớp mắt, thu lại ánh sáng ẩn nấp ở dưới đáy mắt đang thực hiện trò đùa dai kia. Dọc theo bên giường ngồi xuống, thành thật cúi đầu.

Haruhisa lấy một cái khăn sạch sẽ qua, để ở trên đầu Gaara, không nhẹ không nặng bắt đầu xoa xoa, tâm tư lại nhịn không được bắt đầu bay xa.

Ngày mai nên làm gì? Hay vẫn là nên làm gà ngâm rượu?

Ừm… Hình như trong thư của Aki có nhắc tới, lần này chú Goro đặc biệt bắt được một mẻ cua đồng tươi mới, nếu không thì dùng cua đồng làm áo giáp là được rồi…

Gaara nhận thấy được người phía trước không chuyên tâm, không vui nhíu mi, vươn tay ra chụp, liền đem Haruhisa kéo vào trong lòng của bản thân.

Haruhisa không kịp phòng bị, một cái lảo đảo, ngã ngồi ở trên đùi Gaara, khăn tắm trên tay cũng trượt xuống.

“Cậu không chuyên tâm…”

Gaara hết một nửa tóc khô lên, thấp giọng nói.

Một đôi mắt màu ngọc bích ướt sũng, ba phần ủy khuất, hai phần cẩn thận, còn thừa lại năm phần sóng nước mênh mông, nhìn Haruhisa ngay lập tức liền sinh ra áy náy trong lòng.

“… Thực xin lỗi.”

Haruhisa nhỏ giọng xin lỗi, vừa muốn cúi đầu nhặt cái khăn rơi xuống đất, cũng không ngờ tới một trận trời đất quay cuồng, cả người đã bị ai đó áp ở trên giường.

Một tiếng sấm ầm ầm vang trời ở trong lòng Haruhisa bắt đầu phát nổ, một người sở hữu chỉ số thông minh của một thương nhân tức thời trở thành cặn bã. Cô hoảng hốt nhìn Gaara ở trên cao nhìn xuống, rất giống một người thợ săn theo dõi một con mèo nhỏ. Trên mặt, đủ loại bất an, lo âu, sợ hãi, hoảng hốt, nhìn không sót một cái gì.

Gaara cẩn thận đánh giá người con gái ở dưới thân, từ cái trán trơn bóng đầy đặn đến cái cổ trắng nõn tinh tế, từng li từng tí một cũng không bỏ sót. Sau một lúc lâu, ở trong cổ họng hắn chuyển động xuất hiện một tiếng cười khẽ nho nhỏ.

Haruhisa sửng sốt một chút, chỉ số thông minh đã trở thành bột phấn gian nan khôi phục lại. Ngay sau đó, cô nhìn ra ý đồ của Gaara rất không bình thường hơi liếm liếm môi mình, lại khôi phục trở lại như cũ.

Cho nên mới nói, chân tướng của sự việc là… Cô bị tên ‘gấu mèo’ này giở trò đùa giỡn…

Mặc dù Gaara vẫn duy trì tư thế nửa nằm sấp, nhưng cánh tay trái của hắn vẫn vững vàng chống ở trên giường, rất cẩn thận không có đè lên cô.

Haruhisa một trận đầy vạch đen bực mình, lại một trận… ấm lòng.

Cô âm thầm giày vò nghiến răng, khóe miệng hiện ra một đường cong hoàn mỹ, lại duỗi tay ôm lấy cổ Gaara, mắt mở mắt nhắm, đưa ra một dạng trói buộc giống như mùa thu.

Nhìn thế này, đến lượt Gaara ngây người, trên mặt của hắn liên tiếp xẹt qua đủ mọi loại cảm xúc, hoảng loạn, khẩn trương, nghi ngờ, chờ đợi. Khuôn mặt vừa mới gầy dựng giờ không thấy đâu.

Haruhisa cảm giác được động tác trên cơ thể Gaara hơi hơi lui ra, trên cánh tay trái lại hơi dùng sức, rõ ràng cũng đem đầu của bản thân nâng lên.

Cô nhẹ nhàng cọ chóp mũi Gaara, mềm yếu nói:

“Cậu chạy cái gì?”

“Tớ… Không có.”

Phía sau lưng Gaara cứng ngắc, có chút nói lắp trả lời.

“Vừa rồi cậu vừa mới nghĩ tới cái gì?” Haruhisa một bộ dạng nghiêm cẩn nhớ lại, đôi chân mày thanh tú hơi nhăn.

“A ~ tớ nhớ ra rồi!” Ánh mắt cô mạnh mẽ sáng ngời, giống như thật sự nhớ lại một việc làm cho người ta vui vẻ.

“Cái cậu muốn là đây!”

Nói xong, Haruhisa tiền gần người đi lên, hung hăng cắn trên đôi môi hơi mở của Gaara…

Buổi sáng ngày hôm sau, Haruhisa rốt cuộc quyết định, phải làm một món thịt kho tàu.

Đầu tiên, cô chọn một phần thịt ba rọi tươi mới, sau đó phân chia tỉ lệ sáu phần mỡ, bốn phần nạt rồi dùng dao chặt ra, lẫn vào phần hành tây xanh biếc là những lát gừng nho nhỏ, cho vào một vài quả trứng vịt, lại cho thêm một chút muối, tiêu, cùng với rượu gia vị. Lúc này mới một tay ôm cái nồi, một tay cầm đũa, hướng vào một phương hướng nào đó, bắt đầu quấy điên cuồng…

Thẳng cho đến khi phần thịt đã dính hết vào nhau, Haruhisa mới xoa xoa cánh ray ê ẩm, đem nồi để để xuống dưới.

Sau đó, cô lại nín thở tập trung suy nghĩ, tách từng trái dừa đổ phần nước trong veo ra, lại rửa sạch mấy phần rau xanh mượt mà .

“Hửm… Mình còn nhớ được mấy ngày hôm trước còn niêm phong một nồi canh gà nhỏ, để ở đâu rồi ta?”

Haruhisa càng không ngừng chồng chất từng quyển trục vòng đi vòng về, đột nhiên thấy một quyển trục được buộc lại bằng sợi dây bạc, liền thuận tay lấy lên.

Đây là… khoai sọ?

Haruhisa nhìn thật lâu sau khi sương mù tan biến, hình ảnh xuất hiện trên quyển trục là một đống vật thể không rõ ràng hình trứng, lớn mật tiến hành rồi chuẩn đoán một phen.

Quả nhiên, sau khi trải qua một thí nghiệm đơn giản này, những vật thể không rõ ràng này là một đống khoai sọ mini.

Cô xem xét đống khoai sọ tròn vo, lại nhìn nhìn một bên thịt. Trong óc liền tự nhiên như vậy mà nảy sinh ý tưởng sáng tạo thức ăn mới…

Trong sơn động của hòn núi không biết tên nào đó của Làng Cát.

Chiyo đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới đem Haruhisa đánh giá một phen. Sau đó từ trong xoang mũi bắt đầu bài trừ ra tiếng hừ lạnh:

“Hừ! Chẳng lẽ ngoại trừ cơm cuộn trứng, ngươi không biết làm món khác?”

Haruhisa nhìn hai tay của bản thân trống trơn, không khỏi thầm than một tiếng. Hôm nay quả thật cô không mang theo hộp cơm tiện lợi, nhưng cô có mang theo thứ khác…

Haruhisa cúi đầu ngoan ngoãn nghe lão bà bà kể lể xong, lúc này mới lấy quyển trục mỏng manh ở bên hông ra.

“Bà bà, phiền toái người đem cái này giải trừ ra một chút.” Haruhisa dừng một chút, lo lắng không đủ lại bổ sung thêm. “… Cháu, Charka cũng cháu dùng hết rồi…”

Chiyo liếc mắt nhìn ngón tay cô gái lén lút chọc chọc vào nhau, thông thạo trở mình cho một cái xem thường:

“Hừ! Lại có thể chỉ có tí xíu Charka như vậy…”

Chiyo so với diện tích nửa móng tay, ý bảo Haruhisa chỉ có thể có lượng Charka nhiêu đây.

“Thật không biết lúc trước lão già kia dạy dỗ ngươi thế nào! Thật sự không công lãng phí điều tốt như vậy…”

Âm thanh của Chiyo hiện lên, lúc nhìn thấy cô múc một chén thịt trứng nóng hổi thì đình chỉ im bặt. Bà lão có chút tò mò nhìn cái chén có phần thịt, bắt đầu chuyển sang vấn đề khác:

“Đây là?”

Chính thân đang dài cổ cẩn thận nghe đến cùng cái gì gọi là “Không công lãng phí”. Haruhisa lảo đảo một cái, suýt nữa sặc đến lên cổ của bản thân.

Cô có chút buồn bực xoa xoa vai và gáy, đi về phía trước hai bước:

“Là món thịt kho tàu.”

“Thịt… kho tàu?” Chiyo lại một lần nữa dùng ánh mắt nghi ngờ đảo qua cái chén thức ăn nóng hổi đó. “Ừ… Quả thật còn vượt qua được cả người cầm đầu.”

“Người trước hết nếm thử đi, món này để nguội thì ăn không ngon.”

Haruhisa ân cần từ trong ba lô rút ra hai đôi đũa bằng trúc, chìa tay phân ra đưa cho Chiyo cùng Ebizou ngồi ở bên cạnh nuốt nước miếng thật lâu.

Chiyo đầu tiên là dùng chiếc đũa đâm đâm chọt chọt.

Bởi vì là hấp, cho nên từng miếng cũng không dễ dàng bị nát. Chiếc đũa dễ dàng dâm vào, nhưng lúc vừa đâm ở bên ngoài, Chiyo lại cảm giác được một lực cản.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .